SỚ TÁO QUÂN
Hôm ni ông Táo về Trời
Trời thương đường ngái nên mưa vơi rồi
Chắc ông đi tận khuya rồi
E đường trơn trợt quần rơi khỏi người!
Xoa tay miệng nở nụ cười
Bẩm rằng xin với ông Trời xót thương
Người dân cơ cực đủ đường
Vừa cơn lụt lớn lại vương cảnh hàn
Áo quần không đủ che thân
Người già lấn bấn thở than sớm chiều
Lụt qua dân chết cũng nhiều
Nay chừ cái lạnh hại nhiều bò trâu
Có người cũng đã liêu xiêu
Rét bò lên rẫy đành liều bỏ thây
Nói ra ông bảo bầy hầy
Mong ông nhớ bẩm như vầy ông nha.
Chuyện nhà chẳng dám kêu ca
Con cái đã lớn chim xa ra ràng
Vẻ vang không phụ mẹ cha
Nhưng mà ăn nói có đà hỏng chân
Chồng rằng bà cứ lần khân
Xã hội nó thế bà than nỗi gì!
Con ta nhất thế còn bì
Tôi chẳng xin gì chỉ ước mong sao
Sau này con có ngồi cao
Cũng nhớ thuở nọ lao đao thế nào
Chăm lo cháu chắt làm sao
Đừng quên bao kẻ cơ cầu đáng thương.

No comments:
Post a Comment