Con chẳng bao giờ còn cầm được tay Mẹ, chẳng bao giờ còn được chải đầu cho Mẹ, chẳng bao giờ còn ngồi thủ thỉ với Mẹ.
Mẹ ơi! Chỉ trong giấc ngủ Mẹ trở về bên con. Con như vơi bớt bao buồn đau, tủi hờn. Mẹ ơi! Có ai thương con nhiều như Mẹ? Có ai lo lắng cho con nhiều hơn Mẹ?
Có ai bao dung và tha thứ cho con được như Mẹ?
Con vẫn nhớ những nồi cơm ghế sắn khoai, nhớ những ngọn đèn tù mù nơi vùng kinh tế mới. Nhớ rổ nấm mẹ ngồi gọt tỉ mỉ.
Nhớ những đêm heo hút, vắng rợn người ở ngoài chòi rẫy để cắt sắn và đợi phơi sắn khô.
Mẹ ơi! Suốt đời Mẹ đã hy sinh, con không có dịp đáp đền nuôi dưỡng Mẹ. Mẹ bỏ chúng con mà đi sớm quá! Mẹ ơi, Mẹ ơi! Nhớ Mẹ khôn nguôi.
No comments:
Post a Comment