Wednesday, August 8, 2012

Ăn khế trả vàng



Chuyện xưa kể rằng:...Trong ngôi làng nọ có một gia đình giàu có. Người anh thì ở nhà sang, còn người em thì ở Chòi lá.
Trước sân nhà người em có trồng một cây khế. Một hôm có một con quạ chẳng biết từ đâu đến đậu trên cây khế và ăn những quả khế trên cây. Người em thấy vậy mới nói rằng, gia đình ta chỉ có một cây khế nếu ngươi ăn hết thì gia  
đình ta  phải
sống sao đây.    
        
  Quạ mới đáp lại rằng Ăn Khế Trả Vàng hãy lấy túi ba gang mà đựng. Hôm sau sẽ đến chở ngươi đi lấy vàng
Đúng hôm sau quạ đến chở chàng đến một đảo hoang vắng. Trên đảo có rất nhiều vàng, nhưng người em chỉ lấy đầy túi ba gang rồi leo lên lưng quạ về làng. Từ đó người em trở thành một người giàu có nhất làng.
Một hôm người anh ghé qua thăm, thấy em bổng dưng giàu có hơn mình nên mới hỏi người em làm cách gì lại mau giàu có như vậy. Người em mới kể lại chuyện con quạ ăn khế trả vàng. Người anh thấy thế mới hỏi người em nhường lại cây khế cho người anh. Thương anh, người em nhận lời.
Một hôm con quạ lại đến ăn khế và củng nói như thế với người anh. Người anh muốn làm giàu nhanh nên chẳng nghe lời quạ lại may túi sáu gang để lấy vàng.
Sáng hôm sau, quạ đến chở người anh đến đảo hoang lấy vàng. Đến đảo hoang, người anh vì lòng tham đã lấy vàng bỏ đầy túi sáu gang sau đó lại lấy cả vàng nhét đầy cả ngừơi. Khi quạ bay ngang biển thì thấy nặng người không bay nổi mới hất người anh xuống biển rồi bay mất


Câu chuyện cổ tích thời xưa nay đọc lại, nó thấy đã có nhiều đổi thay...
 Ngày còn bé, bà nó đã kể cho nó nghe một câu chuyện tương tự nhưng mà khác cơ..Bà nó kể nhiều về ông bố, về hai anh em nhà nọ..
..Lớn lên, đi học, cô giáo bảo hãy kể lại chuyện ĂN KHẾ TRẢ VÀNG theo ý mình... Một bạn của nó đã kể rằng:

"... người em sau khi được con chim lớn chở đi lấy vàng về đã trở nên giàu có. Người anh đến hỏi căn nguyên và cũng ước ao trở nên giàu có. Người em ra điều kiện, 
bắt buộc anh phải đưa hết của cải để đổi lấy cây khế. Người em trở nên giàu có nhất vùng với gia sản của mình và của người anh. 
Người anh trở nên túng thiếu bèn sang nhờ người em giúp đỡ. Người em lạnh lùng nói, ngày xưa khi tôi ngặt nghèo sang xin anh, anh đã đuổi đi mà không giúp. Nay cây khế sinh vàng tôi cũng đã đổi cho anh. Vậy còn gì mà anh quay lại đây yêu cầu tôi giúp? Tình nghĩa anh em ta đứt đoạn đây thôi. Thế rồi người anh ra đi với chiếc túi sáu gang và không bao giờ trở về nữa..

Ngày ấy nó cứ ấm ức mãi: "Thế người em đó cũng có tốt đâu, cũng thù dai và cũng tham lam! ..Mà tại sao con chim có thể nghe tiếng người và chở người đi được?Nó chưa bao giờ thấy một con chim nào to bằng con người cả, mà chắc phải to hơn mới chở nỗi chứ? Vả lại, bà nó đã kể cho nó câu chuyện khác!
..........Nó vẫn nhớ câu chuyện của bà nó kể. Lớn lên dù cuộc đời thăng trầm ..Có những đêm trong giấc ngủ nó vẫn nhớ như đang gối đầu trong lòng bà..Mắt lim dim nghe bà kể chuyện và mơ màng ngủ.....

Ngày xưa, ở một làng nọ, có một lão nông giàu có. Ông ta vốn người biết tính toán, siêng năng, chịu khó lại biết chắt chiu nên cuối đời ông cũng dành dụm được một ít điền sản nhất định. Nhưng mà trời chẳng phụ ai: chẳng cho ai tất cả mà cũng chẳng để ai không có gì. Lão nông có hai người con trai. Người con trai cả tính tình mạnh bạo, ăn nói quyết liệt nhưng có phần tham lam, vơ vét. Người con trai út hiền lành, thật thà và ốm yếu. Suốt ngày cậu út quấn quít bên cha, săn sóc chơi đùa với cha. Trong khi đó, cậu con cả bận vui chơi ca hát, rượu chè, cờ bạc..
Lòng lão nông buồn rười rượi. Đêm nằm vắt tay nghĩ ngợi. Ôi giá mà ta chỉ có một đứa con trai thôi cũng được. Một đứa thôi, nhưng nó có cái dũng mãnh quyết liệt của thằng cả. Mà cũng có cái thật thà, tốt bụng và thương yêu ta như thằng út của ta thì ta hạnh phúc biết là dường nào. 
Lão nông mỗi ngày một già yếu. Nhìn tính con trai cả tham lam vơ vét, ông cảm thấy không yên lòng..Nửa đêm ông lại thức giấc đi đi lại lại, trong lòng mông lung lắm..
Ít lâu sau, người ta thấy lão nông trồng một cây khế nhỏ cạnh cái giếng ở cuối mẫu đất nhà ông. Cái giếng ấy,ông chỉ dùng vào việc lấy nước tưới cho mấy gốc cây ăn quả đã trồng lâu năm. 
Hàng xóm nhìn ông làm, cười bảo:
- Ông ơi! Ông đã già yếu rồi, việc ấy để hai cậu nhà ta lo. Ông làm gì cho nhọc thân. Mà ông trồng rồi ông có ăn được đâu!
Lão nông vuốt râu cười bảo:
- Đời lão thì không ăn được những quả khế này rồi. Nhưng con lão sẽ ăn được. Mà nhỡ con lão không có phúc phận thì cháu chắt của lão. Nếu cứ nghĩ cho riêng lão thì sau nầy con cháu lão chắc gì có được quả ngon mà ăn?
Nói rồi, ông lão quay sang cậu con út bảo:
- Con ơi! Nhớ lời cha dặn. Hãy để tâm chăm bón cây khế này con nhé. Rồi sau này nó sẽ mang lộc đến cho con.
Cậu út vâng lời cha, ngày nào cậu cũng tưới cho cây khế một gàu nước nhỏ... Ngày lại tháng qua, cây khế đã ra tán rồi đơm bông kết trái..Cậu út rất thích mắc vỏng nằm dưới gốc khế để nhìn những chiếc bông khế tim tím bé nhỏ đung đưa...
Rồi đến ngày lão nông vĩnh viễn ra đi... Lo ma chay cho cha xong, người con cả gọi người em út lại và bảo:
- Này út! Mày phải hiểu là quyền huynh thế phụ. Nay cha đã mất, mày thì ốm yếu, nhút nhát, chả được cái tích sự gì.Tao lại là anh cả, nên theo luật, tất cả gì trong nhà này đều thuộc quyền tao. Nay tao cũng đã có vợ con. Bây giờ, không còn bố, thi thoảng tao phải đi làm ăn xa. Mày ở đây quả không tiện!
Tao sẽ làm cho mày một túp lều ở cuối rìa mẫu đất của bố để lại. Đằng ấy cũng có một con đường ra làng. Mày cứ mở cổng phía ấy mà đi cho tiện. Từ rày, việc tao, tao lo. Việc mày mày lo, thế nhá!
- Người con trai út, vâng lời anh ra ở ngoài túp lều nhỏ. Cậu buồn lắm, cực khổ nghèo đói cậu chẳng than thở với ai. Mỗi lần nhớ bố, cậu lại đến bên gốc khế.
- "Khế ơi! bây giờ chỉ có mày là bạn của tao thôi."
Có một cô gái con nhà nghèo ở cuối làng, đâm lòng thương yêu cậu út..Rồi cậu cũng yên bề gia thất với người con gái ấy...
Cây khế mỗi lúc một lớn, cậu chăm sóc bắt sâu, nhổ cỏ..
Ảnh: Nguồn Internet
Những mùa khế sai trĩu quả, cậu lại hái đem cho vợ đi bán. Mỗi lần hái khế cậu lại thầm thỉ:
- Khế ơi, ta cám ơn khế nhé. Khế đã cho ta những quả ngon. Nhờ có khế mà ta mới có chén cơm ăn.
Khi  có những con chim xà xuống ríu rít trên cành khế. Cậu lại nói:
" Chim ơi! nhẹ nhàng nhé, đừng làm rụng bông khế của ta nhé. Để mai này đậu quả ta có cái ăn chim nhé!"
Dân trong làng thấy cậu út hiền lành tốt bụng thì thương lắm. Mỗi lần vợ cậu út mang khế ra chợ bán, ai cũng xúm xít lại mua. Ai cũng bảo cây khế này ngon quá, ngon nhất làng..
..Một hôm, trong giấc ngủ mộng mị, cậu út nghe thấy bố bảo:" Con ơi, những điều cha lo nghĩ nay đã ứng. Nhưng con ơi, cha phòng xa, nên đã chôn một ít vàng dưới đất và trồng cây khế để đánh dấu. Số vàng ấy là để cho con. Ta cũng đồ rằng chắc anh con chả chia cho con cái gì từ tài sản của ta. Ngày mai, con hãy đào cách gốc khế chừng một thước. Cứ đứng ở gốc nhìn hướng mặt trời mà đào con nhé. Con hãy lấy lên, mua ruộng đất và cày bừa chăm chỉ làm ăn. Ta mừng cho con có được người vợ hiền. Thôi cha đi đây".
Hôm sau, ngủ dậy, cậu út bần thần mãi. Người vợ ngạc nhiên gặng hỏi, cậu mới kể câu chuyện giấc mộng cho vợ nghe..Hai vợ chồng bán tín bán nghi cùng bàn nhau cứ thử đào xem sao..
Quả nhiên, dưới đất cạnh gốc khế có một hũ sành nhỏ..Cậu út đem số vàng đào được đổi ruộng, tậu trâu..Hai vợ chồng chăm chỉ, thuận hòa nên càng lúc làm ăn càng khấm khá, con cái giỏi giang...
Còn người anh cả với số gia sản trong tay. Anh ta trở thành kênh kiệu, tự mãn. Muốn tỏ ra ta đây bậc giàu sang, quyền quý. Người anh cả đã bỏ tiền mua bao nhiêu kỳ hoa dị thảo, thú quý...Rồi lại kiếm đào nương, bài bạc, hút xách thâu đêm...Gia sản của người cha để lại cứ dần dần ra đi, đến nỗi cuối cùng ngôi nhà đang ở cũng phải gán nợ..Vợ con của anh ta cũng đành cuốn gói ra khỏi nhà...
Khi túng thiếu, anh phải đi vay mượn khắp nơi. Các chủ nợ nhắc anh ta rằng đứa em yếu ớt của anh bây giờ đã giàu có lắm..
..Một hôm, anh ta lần bước đến cuối mẫu đất của cha anh ngày xưa. Anh thật sự bàng hoàng trước những điều trông thấy...Anh ta bèn hỏi em:
" Ôi! Tại sao chú lại giàu có đến thế?".
Nhớ lời cha dặn, người em thủng thỉnh thưa:
" Cũng nhờ anh thương tình cho em gốc khế. Nhờ có nó độ nhật mà em có cơ hội chắt chiu sắm ruộng, sắm trâu".
Người anh khóc mà rằng:
" Em ơi, ngày xưa anh có lỗi với em. Nay anh ra nông nỗi này, không chốn dung thân. Em hãy cho anh được ở những ngày cuối đời bên gốc khế ngày xưa."
Người em vội nói:
" Anh ơi! Chuyện đã qua rồi, anh cứ ở đây với vợ chồng em. Có dưa có mắm cùng ăn, anh chớ ngại"..
Người anh ở lại nhà người em..Ngày nào người ta cũng thấy anh ta ra ôm cây khế mà khóc rằng: 
"Khế ơi, khế ơi! Ăn khế trả vàng..
Ta thiệt hổ ngươi.."
Ít lâu sau người anh bỏ làng ra đi và không quay về lại nữa.
Người đời thắc mắc không biết chuyện lão nông để lại của dưới gốc khế. Chỉ thấy cậu Út hay than van với mấy chú chim thường xà xuống ngọn cây khế. Nên nghĩ rằng thần linh đã thương tình giúp cậu Út bằng cách hóa thành CHIM THẦN.

TÁI BÚT
Người viết lại câu chuyện này vì buồn ngủ đã quên mất một chi tiết mà nó đã kể lại:
NGƯỜI CON ÚT ĐÃ ÂM THẦM CHẮT CHIU CHUỘC LẠI NHỮNG GÌ CỦA CHA ĐỂ LẠI MÀ NGƯỜI ANH ĐÃ ĐEM ĐI GÁN NỢ

note

doanchithuy wrote on Oct 10
Ăn quả gì mà phải trả giá ngàn vàng vậy :)

pipuska wrote on Oct 10
Mình đã từng thấm câu này lắm:) nhưng ở đời không như vậy:D

biengbiec wrote on Oct 10
Ủa , hôm nay chuyển qua kể cổ tích ??? Xưa rích xưa rơ rồi . Nhắm coi còn hợp thời không ta ???

linalol wrote on Oct 10
Mấy chuyện cổ tích vậy chứ có tác dụng giáo dục lớn đó chớ?

susumisa wrote on Oct 10
ăn khế trả vàng........,
bây giờ đi mua vàng thôi.........
hihihi
linalol wrote on Oct 11
susumisa said
ăn khế trả vàng........,
bây giờ đi mua vàng thôi.........
hihihi
 
Vàng lên giá rồi!

No comments:

Post a Comment